Giáo xứ Dương Sơn

https://giaoxuduongson.net


Một Chuyện Tình

Một Chuyện Tình
Mỗi lần đến mùa Giáng Sinh là tôi nhớ tới chuyện tình đẹp của bạn Hương Giang. Nàng ít nói, vẻ đẹp dịu hiền... Sau khi đậu Tú Tài II, Giang thi vào Cán Sự Y Tế, Huế,

Mỗi lần đến mùa Giáng Sinh là tôi nhớ tới chuyện tình đẹp của bạn Hương Giang. Nàng ít nói, vẻ đẹp dịu hiền... Sau khi đậu Tú Tài II, Giang thi vào Cán Sự Y Tế, Huế, ra trường và làm việc tại Bệnh Viện Đà Lạt, ở trọ nhà bà con. Nơi đây, Giang được bác sĩ Cường để ý. Nghe giọng nói của cô gái Huế thật nhẹ nhàng, êm tai, Cường tìm mọi cách gần Giang để làm quen. Cường thích nhảy đầm vào cuối tuần với nhóm bạn. Gia đình chàng quý phái, theo đạo Phật trong khi Giang là người công giáo; nhưng, không vì tôn giáo khác nhau mà chàng chùn bước. Con tim chàng rạo rực mỗi khi gặp nàng, chàng thường len lén theo sau Giang để biết chỗ ở của nàng.

Thời gian cứ thế trôi qua. Họ đã có cảm tình với nhau và yêu nhau.

Khi biết được Giang yêu mình, do người bà con kể lại, Cường sợ cô em hiền lành, nhẹ dạ khi sống nơi xứ mộng mơ, nên chàng gởi gắm Giang vào nhà các Soeurs Trường Sao Mai, nơi có quy luật khắc khe thì chàng mới yên lòng.

Một hôm, Cường đến Trường Sao Mai, bấm chuông để xin gặp nàng.

- Dạ, thưa Soeur, cho phép con được gặp Hương Giang.

- Xin lỗi Ông, đã hết giờ tiếp khách.

Cường buồn bã ra về. Từ nay, chàng không thể dung dăng, dung dẻ với Giang khi Giang đã ở trọ nhà Dòng.

Năm 1974, khi nghe tin vợ có thai đứa con đầu lòng, Bác Sĩ Hưng, anh của Giang, cấp tốc bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn chia vui với vợ, nhưng không bao giờ trở lại. Chuyến bay định mệnh ấy đã bị không tặc khống chế, buộc người phi công chuyển hướng bay ra Hà Nội. Người phi công liên lạc được với tổng đài bên dưới. Nơi đây, họ ngụy trang phi trường Nội Bài treo cờ đỏ, sao vàng. Nhưng tên không tặc nhận ra sự khác biệt, biết mình bị lừa, thế là nó rút lựu đạn, làm nổ tung máy bay, gây tử vong cho mấy chục người, kể cả phi hành đoàn. Gia đình Giang đau đớn, mất đi đứa con trai hiếu thảo và đứa con đầu lòng sẽ không bao giờ biết mặt cha. Giang khóc thương anh, ẩn mình, tránh gặp Cường, hy sinh những buổi hẹn hò, dành thời gian để tang cho người anh.

Vào mùa Noel đầu tiên, Giang cùng Cường đi Lễ nửa đêm, sát cánh bên nhau, dưới cơn mưa phùn, trong làn gió heo may… Từ khi yêu nhau, đây là lần đầu chàng vào nhà thờ, những bản Thánh Ca như ru hồn chàng vào mộng. Nhìn qua người yêu, Cường thấy Giang sao thánh thiện quá, đôi mắt to chăm chăm nhìn Chúa Hài Nhi nằm trong máng cỏ. Bỗng dưng Cường lo sợ và thầm nghĩ: "Mẹ mình khó lắm, gia đình đạo Phật mấy đời, chẳng biết mẹ có chấp nhận mối tình này không!" Rồi chàng tự an ủi: “Thì đạo ai nấy giữ, Giáo Hội Công Giáo thời nay cởi mở hơn xưa mà.”

Tan Lễ, Cường đưa Giang đến nhà bạn dự Réveillon, sau đó khiêu vũ...

- Giang, nhảy với anh bản Tango nhe?

- Anh biết rồi, em không biết nhảy mà ..

- Có sao đâu, anh dìu em đi từ từ…

- Anh cứ mời các cô khác đi, em không buồn đâu, đừng đánh mất cuộc vui của bạn.

Giang luôn chìu chàng, hiểu biết và cởi mở với mọi người. Các bạn của Cường đều nói chàng may mắn có Giang, và xin Giang giới thiệu ... cô gái Huế như nàng.

Khi tình yêu đã chín mọng, Cường thưa chuyện với Mẹ. Chàng kể về Giang và muốn cưới nàng. Thoạt đầu, Mẹ không bằng lòng. Chàng cương quyết: Nếu Mẹ không bằng lòng, con sẽ ở vậy suốt đời, chỉ yêu mình Giang thôi!

Thấy con không vui, Bà đành chấp nhận với điều kiện: Đạo ai người nấy giữ, con không được vào Công Giáo!

Sau khi hai gia đình bàn thảo, Ba của Giang trình bày với Đức Tổng Giám Mục Nguyễn Kim Điền, được phép chuẩn, vào mùa đông năm 1973, gần Noel. Cường và Giang tay trong tay tiến vào Cung Thánh, dưới sự Chủ Tế của Linh Mục Phạm Thanh Quốc, để ký giao ước tình yêu suốt cuộc đời.

Khi về làm dâu, với tính dịu dàng, đảm đang, Giang được gia đình chồng cảm mến. Chỉ có điều là Giang khắc khoải trong lòng, chưa vui trọn vẹn vì, mỗi chiều Chủ Nhật, Giang cô đơn đi Lễ một mình. Vì không muốn làm buồn lòng Mẹ, Cường xin vợ hiểu và thông cảm cho mình. Đã nhiều lần, Giang nán lại sau Thánh Lễ để tâm sự với Đức Mẹ và năn nỉ Mẹ ban niềm tin cho chồng. Có niềm tin mãnh liệt, nàng kiên nhẫn cầu nguyện hàng ngày và đã được Ơn Thánh, Đức Mẹ nhận lời.

Cũng vào mùa Giáng Sinh năm ấy, khi tất cả anh em trong gia đình chồng trở về mừng tuổi thọ của Mẹ Cường, gần đến giờ Lễ, Giang ngồi buồn bã, nhủ thầm: Lại cô đơn trên đường đi Lễ đêm nay...

Bỗng anh của chồng nhìn Giang, hỏi: Đêm nay Lễ Giáng Sinh, sao anh thấy mặt em buồn vậy?

Rồi Mẹ chồng tiếp: Con có chuyện chi không? Vợ Cường?

Thế là Giang khóc òa, úp mặt vào đôi bàn tay nhỏ bé, nước mắt chảy đầm đìa…

Mẹ Cường và các anh chị em như hiểu thấu lòng nàng. Bà cũng có trái tim nhân ái, cảm động... Và như phép lạ, Bà bảo con trai: Cường, con vào thay áo quần, đưa vợ con đi Lễ Giáng Sinh.

Giang ràn rụa trong nước mắt: Con cám ơn Mẹ, cám ơn các anh chị em!

Rồi, Giang quay qua nhìn chồng: Và em cũng cám ơn anh.

Giang gục đầu trên vai chồng, lòng hân hoan sung sướng, một niềm vui trong Đêm Thánh tuyệt diệu, một dấu ấn trong đời không bao giờ quên. Đó cũng là lần đầu tiên Cường cùng đi lễ với vợ sau ngày thành hôn.

Sau biến cố 1975, Cường phải đi học tập cải tạo hơn ba năm ở Hóc Môn.

Không biết Cường được cho về khi nào nên, trước lần nọ đi thăm chồng, Giang chuẩn bị làm phép rửa tội cho Cường. Nhìn quanh, không thấy ai, Giang vội vàng đem chai nước nhỏ ra. Cường cúi đầu, Giang dội nước trên đầu chồng và đọc: Em rửa tội cho anh, nhân Danh Cha và Con và Thánh Thần ... Amen.

Sau khi ra trại, Cường được Cha Hưng tái rửa tội chính thức.

Sau khi gia đình Giang được định cư tại Mỹ, nàng ở lại với hai con gái còn thơ dại và tiếp tục thăm nuôi chồng. Khi gia đình ngõ ý bảo lãnh Giang cùng hai con vì không biết ngày nào Cường về. Giang từ chối, muốn ở lại chờ chồng, dù vô vọng. Cường khuyên Giang nên đem hai con đi để có tương lai cho chúng sau này; còn chàng một lòng thủy chung, đợi chờ, sống chết có nhau.

Giang trả lời: Em không thể ra đi khi anh đang sống khổ cực trong ngục tù.

Niềm tin và sự thủy chung yêu thương của Giang đối với chồng làm động lòng Thiên Cung. Đức Mẹ trên cao nhìn xuống, mỉm cười hài lòng khi thấy con yêu của Mẹ đã làm đẹp lòng Thiên Chúa. Giang là nàng dâu hiền ngoan, người vợ và mẹ biết hy sinh cho chồng con, nhất là đã thánh hóa gia đình chồng. Gương thơm tỏa sáng. Riêng tôi, tôi rất mến Giang và cảm phục nàng.

Giờ đây, Cường đã theo Đạo, phục vụ trong công việc của thừa tác viên gương mẫu, ở một Giáo Xứ tại Florida.

Nghe đâu đây tiếng hát...

Chúa ơi! Con là người ngoại giáo
Lỡ yêu, yêu một người có đạo 
Thường khi chúng con Chủ Nhật đi xem lễ 
Cầu xin Chúa thương tình ...

(Lời Người Ngoại Đạo của Lê Dinh).
Phương Duy Linh viết theo lời kể của bạn.

Riêng tặng bạn Anna và anh Paul.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây